Nếu tôi phải dễ thương để được yêu
thì tình yêu đó không dành cho tôi.
Cười nhẹ.
Không ngắt lời.
Mặc váy. Nói nhỏ. Đừng làm ai khó chịu.
Và quan trọng nhất: Đừng tỏ ra quá giỏi, kẻo bị ghen.
Tôi lớn lên trong thế giới nơi sự dễ thương là tiền tệ, và nữ tính bị đóng gói trong một chiếc nơ hồng.
Tôi đã từng hạ giọng để “hợp với người ta”.
Tôi từng giả vờ không hiểu, để không bị gọi là “biết tuốt”.
Tôi từng cười cho qua chuyện, thay vì tranh luận tới cùng.
Nhưng rồi một ngày, tôi tự hỏi:
“Mình được yêu vì mình… hay vì phiên bản ‘có thể yêu nổi’ mà mình tự tạo?”
Tôi không hay cười vô cớ.
Tôi thích tranh luận.
Tôi bộc trực, nhiều lúc hơi gay gắt – nhưng tôi thật.
Tôi không cần ai yêu tôi vì tôi ngoan hiền.
Tôi cần được yêu như một con người đầy đủ khuyết điểm, chính kiến, và không ngại ‘góc cạnh’.