thì tại sao một người phụ nữ thẳng thắn lại bị gọi là... hỗn?
Tôi không thích chơi búp bê, tôi thích tháo máy tính.
Tôi không hay khóc. Nhưng tôi biết cách đặt câu hỏi làm người lớn khó chịu.
Cô giáo từng ghi vào sổ liên lạc:
“Con bé này mạnh miệng, cần rèn tính nết dịu dàng hơn.”
Tôi không biết “dịu dàng” nghĩa là gì.
Tôi chỉ biết mình không muốn nói điều mình không nghĩ.
Tôi đã thử. Tôi đã thử rất nhiều lần.
Mỉm cười khi bị cắt ngang lời.
Nói nhẹ khi góp ý.
Xin lỗi vì nói thật quá sớm.
Nín thinh khi bị gọi là “đàn bà tính khí đàn ông”.
Tôi tưởng mình đang trưởng thành.
Nhưng thật ra tôi đang học cách thu mình lại cho vừa lòng người khác.
Tôi có thể nói thẳng. Nhưng không có nghĩa tôi thô lỗ.
Tôi có thể không ngọt ngào. Nhưng tôi không làm đau người khác bằng sự giả tạo.
Tôi là người sẽ nói ra sự thật ngay cả khi người nghe chưa sẵn sàng.
Vì tôi tin, chân thật là nền tảng của tôn trọng.
Tôi không dịu dàng theo cách xã hội thích.
Nhưng tôi không sống để được “ưa thích” – tôi sống để không ghét bản thân.
Bạn cũng từng từ chối một khuôn mẫu?
→ Đọc những lần chúng tôi chọn sống thật ở [#issues]