Tôi đã từng rất giỏi "diễn".
Diễn mình ổn.
Diễn mình dễ thương.
Diễn mình giống "một người con gái nên như thế".
Nhưng có một ngày, tôi nhìn thẳng vào gương và không nhận ra người đang nhìn lại là ai.
“Mày cá tính quá nên khó yêu.”
“Mặc thế này không ai cưới đâu.”
“Con gái đừng hơn người quá, kẻo bị ghét.”
Tôi đã từng cười trừ.
Rồi về nhà, đứng trước gương và thay đồ.
Lột cá tính. Gói gọn sự tự do.
Tôi trở thành “một phiên bản ai cũng vừa mắt” – nhưng chẳng ai thấy tôi thật.
Mệt vì phải xin phép để được là chính mình.
Mệt vì cười những thứ không buồn cười.
Mệt vì không thể ghét thứ đáng ghét – sợ bị gọi là "đanh đá".
Một hôm, tôi không thể giả vờ nữa.
Tôi tắt điện thoại. Tôi mặc chiếc áo tôi thích.
Tôi đi ăn một mình, cười to, nhai lớn.
Tôi chẳng quan tâm ai nhìn.
Tôi không còn nói những lời “vừa đủ dễ thương để không bị đánh giá”.
Tôi cũng không xin lỗi vì không muốn sinh con, không cưới, không dịu dàng.
Tôi vẫn bị phán xét – nhưng lần này, tôi không quan tâm.
Tôi biết rõ một điều:
Họ không cần hiểu tôi. Nhưng tôi không được phép phản bội chính mình.
Tự do không đến từ việc được ai đó chấp nhận.
Tự do đến từ việc bạn dám sống đúng với mình, ngay cả khi chẳng ai đứng về phía bạn.
Có những chân dung chỉ chính ta mới vẽ nổi.
→ Viết lại gương mặt thật của bạn ở [#formom].