Tôi thức dậy không vì chuông báo thức. Cũng không phải vì trách nhiệm.
Chỉ đơn giản là… tôi không còn thấy buồn ngủ nữa.
Không có vội vã, không cà phê, không mascara, không "phải gọn gàng lên để còn kịp".
Tôi nằm thêm 10 phút. Nhìn trần nhà.
Và lần đầu tiên… tôi thấy cái tĩnh đó không đáng sợ.
Tôi ngồi ăn một mình.
Không điện thoại. Không meeting. Không check tin nhắn từ người yêu cũ.
Tôi cầm thìa bằng tay trái, vì tay phải tôi đau…
...đau từ hôm cố bê thùng đồ cho kịp deadline.
Không ai biết. Tôi cũng không nói.
Vì tôi “mạnh mẽ mà”, đúng không?
Tôi đọc lại tin nhắn cũ của mẹ:
“Con đừng gồng quá. Nếu mệt thì về.”
Tôi từng gạt đi. Vì tôi ghét cảm giác quay về trong tình trạng “thất bại”.
Nhưng hôm nay, tôi chợt nghĩ:
“Sao mình phải thắng với cả thế giới… nếu phải thua chính bản thân?”
Tôi khóc. Không có lý do rõ ràng.
Không gào. Không buồn kiểu thất tình.
Chỉ là… một thứ nước mắt không tên chảy ra, như hơi nước tụ đủ thì rơi.
Tôi khóc. Nhưng lần này, không cảm thấy yếu đuối.
Ngược lại, tôi thấy nhẹ đi.
Và lần đầu tiên trong rất nhiều năm –
Tôi thấy: mình không cần mạnh mẽ.
Mình chỉ cần được… làm người.
Bạn đã bao giờ gồng mình đến mức không biết mình thật sự mệt không?
Nếu câu chuyện này là bạn –
Bạn có thể dừng lại một chút. Không ai phạt bạn cả.
Có những mệt mỏi chỉ mình mình biết.
→ Gửi một lời thú nhận nhẹ tênh ở [#shh..it's a secret].