Tôi không im lặng vì tôi hiền.
Không vì tôi nhẫn nhịn.
Càng không vì tôi "thấu hiểu" điều gì đó cao siêu.
Tôi im lặng, vì từng nói ra – và không ai lắng nghe.
Khi tôi dám nói “Tôi không thích điều đó” – tôi bị gọi là đanh đá.
Khi tôi nói “Tôi không ổn” – họ bảo tôi yếu đuối.
Khi tôi khóc giữa cuộc họp – tôi thấy ánh mắt thương hại như lưỡi dao.
Và tôi rút lại từng chữ. Từng giọt nước mắt. Từng tiếng nói thật lòng.
Tôi học cách nuốt những gì đáng nói.
Cười khi muốn hét.
Cúi đầu khi muốn quay đi.
Tôi gọi đó là "trưởng thành".
Nhưng một phần tôi – cái phần sống động nhất – bắt đầu khô héo.
Tôi đứng trước gương.
Tôi thấy ánh mắt mình.
Không còn giận. Không còn buồn. Chỉ còn trống rỗng.
Tôi chạm tay vào cổ họng mình.
Tôi nghĩ: "Liệu tôi có còn giọng nói không, hay tôi đã đánh mất nó lâu rồi?"
Tôi không nói to. Không chửi bới.
Tôi chỉ nói một câu đơn giản:
“Tôi không muốn tiếp tục như thế này.”
Và lần đầu tiên sau rất lâu – tôi nghe thấy chính mình.
Bạn có đang im lặng vì sợ bị hiểu lầm?
Vì sợ bị ghét? Hay đơn giản vì… bạn không tin tiếng nói của mình còn ý nghĩa?
Hãy thử nói một câu thật lòng – dù là thì thầm.
Đừng để sự im lặng giết chết con người thật của bạn.
“Bạn đã từng giả vờ để được chấp nhận chưa?
Bạn có sẵn sàng sống thật, dù bị hiểu lầm?
Bạn cũng từng im lặng để chịu đựng?
→ Đọc thêm những lần đứng lên ở [#f.t.s].